VIỆT NAM TÔI ƠI, RỒI SẼ ỔN!
Hai hôm nay, việc đầu tiên khi tôi thức giấc là với tay lấy ngay chiếc điện thoại bật nhanh trang tin tức để xem tình hình dịch bệnh. Có lẽ như tôi, rất nhiều người dân Việt Nam đang hoang mang và lo lắng! Cũng phải thôi khi mấy tháng qua lúc cả thế giới đang vật lộn với COVID-19 thì Việt Nam chúng ta đã kiểm soát dịch rất tốt. Đã 99 ngày không lây nhiễm trong cộng đồng...thế mà đùng một cái, ca bệnh số 416 xuất hiện rồi tiếp theo đó là vài ca nhiễm mới chưa truy tìm ra nguồn gốc. Tôi hoang mang và lo lắng cho đất nước mình mặc dù tôi đang sống tại Mỹ - vùng dịch lớn nhất thế giới; bởi Việt Nam là quê hương, là nơi đất mẹ sinh ra và nuôi tôi lớn; là nơi mẹ tôi, bạn bè và đồng bào tôi đang sinh sống! Đau và hoang mang lắm! Mẹ tôi đến Mỹ thăm con cháu vào những ngày đầu tháng 3 khi tình hình dịch bệnh ở Mỹ vẫn trong tầm kiểm soát. Chỉ mới chừng vài chục ca xuất hiện ở các tiểu bang khác và cuộc sống nơi đây vẫn diễn ra bình thường. Nhưng chỉ vài ngày sau, số ca nhiễm tại Mỹ tăng lên chó